[TomHar] Meant To Be – Chương 34

Tác phẩm: Meant To Be 

Tác giả: phoenixmaiden13

Chuyển ngữ: diepsonghy

Chương 34

“Em đang làm gì đấy?” Tom hỏi khi nhìn ra xa TV. Hắn quay đầu lại thì thấy Harry đang ngồi xếp bằng, nghiêng sang một bên trên chiếc ghế dài đang nhìn chằm chằm vào khoảng không.

“Đang cố gắng xem nơi đặt cây của chúng ta,” Harry trả lời.

“Cái gì của chúng ta?”

“Cây. Cây thông Noel,” Harry nói khi liếc nhìn hắn. “Em không biết phải đặt nó ở đâu.”

“Tại sao?” Tom hỏi, nhìn xung quanh hội trường rộng lớn, cố gắng xem Harry là người như thế nào, nhưng không thể.

“Tháng 12 rồi Tom, Giáng sinh sắp đến. Chúng ta cần một cái cây.”

“Chúng ta không thực sự cần một cái, em biết đấy.”

“Tất nhiên là có!” Harry nhắc nhở hắn, “Hơn nữa nó sẽ là Giáng sinh đầu tiên của Wynter, cũng thực sự là thứ 2, nhưng vẫn còn! Và …” cậu đột ngột nhận ra và ngã trở lại chiếc ghế dài cậu nằm xuống. “Ôi Chúa ơi.”

“Gì?” Tom hơi hoảng hốt hỏi khi Harry lấy tay che mặt.

“Ngày 13. Đó là sinh nhật của Wynter. Con tròn một tuổi.”

Tom sững người, “Một tuổi à?” hắn hỏi đầy ngạc nhiên.

“Vâng.”

Tom ngã người ra sau và để cho ý nghĩ đó bao trùm lấy hắn. Con gái nhỏ của hắn sắp tròn một tuổi! Hắn khó có thể tin được. “Sắp rồi à?”

“Em biết mà, bây giờ cô ấy đã lớn quá rồi,” Harry nhận xét khi nhìn vào màn hình cho bé Wynter đang ngủ trong nôi của cô ấy, “Bây giờ chúng ta thực sự cần lấy một cái cây.”

“Em muốn đặt nó ở đâu?” hắn hỏi, như thôi thúc muốn làm cho lễ Giáng sinh tuyệt vời nhất này chiếm lấy hắn.

Harry ngồi dậy và cười toe toét với hắn, biết rằng hắn đã chấp thuận. “Em không biết. Em đang nghĩ ở đằng kia cạnh cầu thang, nhưng sau đó nó chặn bàn của anh. Và nếu chúng ta đặt nó ở phía bên kia, nó sẽ chặn phòng tắm. Hoặc chúng ta có thể đặt nó ở đây cạnh cửa sổ, nhưng sau đó chúng ta cần di chuyển TV và đi văng để có chỗ … “

“Hoặc …” Tom trầm ngâm nói thêm, “Chúng ta có thể đặt nó ngay chính giữa.”

“Ý anh là gì?”

“Chúng ta có thể di chuyển ghế dài và bàn và chỉ cần đặt nó ngay giữa trung tâm.”

“Vậy thì chúng ta làm gì với những chiếc ghế dài?”

“Chúng ta có phép thuật, Harry. Chúng ta chỉ có thể thu nhỏ nó lại bây giờ và đặt nó trở lại sau.”

“Ồ, phải,” Harry ngượng ngùng nói, nhưng cậu ngồi dậy và nhìn vào khu vực đang ngồi và hình dung ra cái cây. “Chúng ta có thể di chuyển điện thoại đến bàn cạnh lò sưởi và sử dụng toàn bộ diện tích cho cái cây. Dù vậy, cái cây mà chúng ta có sẽ lớn cỡ nào?”

“Lớn đó,” Tom trả lời, “Cái lớn nhất mà chúng ta có thể tìm thấy để chúng ta có thể nhìn thấy nó trên tầng hai.”

Harry cười toe toét. “Nghe có vẻ là một kế hoạch ổn đó.”

***

Cuối ngày hôm đó, sau khi Wynter thức dậy sau giấc ngủ ngắn, họ đi mua cây. Ở Australia hoàn toàn khác với việc mặt trời chiếu xuống khi họ kiếm cây, nhưng đó là một trải nghiệm khác. Wynter không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng rất thích thú khi nhìn xung quanh những cái cây to hơn cô rất nhiều. Nhưng cuối cùng, họ đã tìm thấy cây linh sam hoàn hảo để đặt trong phòng khách của họ. Nhờ phép thuật, Tom đã có thể thu nhỏ nó lại và để Wynter giữ nó khi họ về nhà.

“Tee!” Wynter kêu lên khi cầm cây linh sam nhỏ trên tay để cho mẹ xem.

“Ra vậy. Đó là một cái cây đẹp, hả, thạch đậu.”

“Ye!”

Harry bật cười trước sự nhiệt tình của cô bé. “Thật tệ là nó không có tuyết. Nó rất ấm.”

“Các mùa ở đây thì khác hẳn đó”, Tom nói khi dùng đũa phép để thu nhỏ đồ đạc trong khu vực ngồi của họ và di chuyển nó đến vị trí ngồi như một bộ thu nhỏ trên lớp phủ lò sưởi. “Ở London có tuyết rơi, nhưng ở đây ấm hơn rất nhiều. Đó là lý do tại sao hầu hết mọi người ở đây đón Giáng sinh vào tháng Bảy khi trời lạnh.”

“Tháng bảy, thật sao?”

“Đúng. Điều này chẳng ngăn cản họ tổ chức lễ kỷ niệm vào tháng 12.”

“Hai Giáng sinh! Yay!” Harry nói một cách vui vẻ, nâng Wynter lên không trung và xoay tròn. “Hừ!”

“Eee!” cô bé hét lên thích thú.

Sau đó, Harry đặt cô ấy xuống sàn để cô ấy quan sát họ. “Ba có thể có cây không?”

“Tee!” cô ấy lại kêu lên và cầm nó ra.

“Cảm ơn con!”

Sau đó, Harry đặt cái cây vào chính giữa chiếc giá đỡ mà Tom đã đặt ở đó và với một cái quẹt đũa phép của mình đã làm cho cây phát triển trở lại kích thước tự nhiên. Cái cây mà họ hái ra rất rộng và đầy đặn và cao 24 feet. Ngọn cây vượt qua trần nhà đến tầng hai như họ muốn. Nó đã được hoàn hảo.

“Ooooh,” Wynter thốt lên khi nhìn chằm chằm vào cái cây lớn ở trung tâm ngôi nhà của họ.

“Nó lớn hả?” Harry hỏi.

“Ye,” Wynter nói trong sự sợ hãi, hai tay đan vào nhau khi cô nhìn chằm chằm vào nó.

“Được rồi. Đến lúc trang trí rồi,” Harry nói, rút ​​cây đũa phép ra. “Hừm. Đồ trang trí, đồ trang trí,” cậu thì thầm và hình dung ra thứ cậu muốn. Những món trang sức nhỏ hình thành ở cuối cây đũa phép của cậu và trôi theo hàng để treo trên cây. Ở phía bên kia, Tom đã rút đũa phép của mình ra và đang làm như vậy.

Wynter vỗ tay và cười khúc khích khi nhìn những món đồ trang trí và vòng hoa phóng lên không trung và quấn quanh cái cây. Ngay sau đó, cây đã được trang trí bằng đèn màu rực rỡ và đồ trang trí màu với một ngôi sao lớn trên đỉnh.

“Nó hoàn hảo đấy,” Harry nói, lùi lại để cầm lấy nó, “Không tệ cho cái cây đầu tiên của chúng ta.”

“Ta cũng nghĩ vậy,” Tom đồng ý khi đứng cạnh cậu.

“Em vừa nhận ra điều gì đó,” Harry nói khi bế Wynter lên để cô ấy có thể nhìn thấy, “Tất cả đều là màu nhà của chúng ta”.

Tom nhìn lên cái cây và nhận thấy rằng những đồ trang trí có màu Đỏ, Vàng, Xanh lục và Bạc. “Chà, chúng là màu của Giáng sinh.”

“Đúng. Ồ! Em suýt quên mất.” Harry nói khi lấy ra một món đồ trang trí từ một chiếc hộp nhỏ mà cậu đặt trên bàn trước lò sưởi. “Em đã nhận được điều này năm ngoái.” Cậu đưa nó ra cho Tom xem dòng chữ Giáng sinh đầu tiên của tôi bên dưới một tác phẩm điêu khắc đơn giản màu hồng. “Cô bé chỉ mới 2 tuần tuổi khi cô ấy đón Giáng sinh đầu tiên, nhưng cô bé không nhớ nó.”

“Cô ấy sẽ nhớ điều này,” Tom nói khi nhìn xuống khuôn mặt đầy sợ hãi của Wynter khi cô nhìn chằm chằm vào cái cây được trang trí.

“Vâng, cô ấy sẽ làm được,” Harry đồng ý. “Wynter, muốn giúp Daddy đặt cái này lên cây không?”

“Tee?” Wynter chỉ vào nó hỏi.

“Vâng,” Harry nói khi giao cô ấy cho Tom với món đồ trang trí. Sau đó, đứng lại và quan sát bằng máy ảnh của mình ở trạng thái sẵn sàng khi hai người họ đặt vật trang trí lên cây. “Chúng ta cần một bức tranh gia đình.” Cậu vừa nói vừa chụp vài tấm hình của hai người họ.

“Chúng ta phải vậy à?” Tom hỏi một cách miễn cưỡng.

“Vâng. Đây là Giáng sinh đầu tiên của chúng ta với tư cách là một gia đình. Chúng ta cần tạo ra những kỷ niệm”, Harry nói khi thiết lập máy ảnh để có cái cây trong cảnh quay. Đang đặt hẹn giờ, Harry chạy đến bên Tom khi họ giữ Wynter giữa họ “Wynter, cười lên!” Sau khi bức ảnh được chụp, Harry nhìn lại, “Aw! Wynter cười thật tươi!” cậu kêu lên và chỉ cho Tom. Wynter ở phía trước và chính giữa khoe cả 4 chiếc răng trong một nụ cười rạng rỡ.

“Đó là một điều tốt,” Tom thừa nhận.

“Yup, em đang đóng khung cái này.”

Harry chụp thêm vài bức ảnh nữa cho đến khi Tom đã đủ và ngồi xuống đọc báo trong khi Harry và Wynter đi xung quanh phòng khách, trang trí thêm cho lò sưởi, cầu thang và xung quanh trần nhà cho đến khi Harry hài lòng.

“Em thực sự đã hết mình,” Tom nhận xét khi Harry ngồi xuống với một tiếng thở dài sau khi đặt Wynter vào giữa những món đồ chơi của cô ấy.

“Em có thể đã đi quá đà một chút, nhưng em đã rất vui. Em chưa bao giờ có bất kỳ tiếng nói nào liên quan đến việc trang trí và Hogwarts đã tự làm mọi thứ, vì vậy …” Harry nhún vai. “Em muốn nó trở nên hoàn hảo.”

“Năm ngoái em không làm à?”

“Không. Em có một cái cây và vậy thôi. Em chẳng đụng tay gì cả, Ron và Hermione đã hoàn thành việc trang trí trong khi em vừa nằm ở đó, cả người sưng húp và kiệt sức. Sau khi Wynter chào đời, tất cả là 2 giờ sáng cho con bú và thay tã. Em thực sự không có năng lượng để làm bất cứ điều gì khác. “

“Ta hiểu rồi.”

“Nhưng em có ang ở đây trong năm nay và em chắc chắn có nhiều năng lượng hơn. Em đang cảm nhận tinh thần Giáng sinh! Còn anh thì sao?”

Tom nghĩ về điều đó. “Ta thường thờ ơ với bất kỳ ngày lễ nào,” hắn thừa nhận, “Nhưng năm nay thì khác. Tôi đoán một sự phấn khích cho Giáng sinh của em đang ảnh hưởng đến tôi … Em đang làm gì vậy?” Tom bối rối hỏi khi Harry dụi đầu vào vai hắn.

“Tạo nhiều phấn khích cho anh hơn,” Harry nói đơn giản và Tom chỉ cười.

***

Trong vài tuần tiếp theo, Harry đã đi mua quà Giáng sinh và quà sinh nhật cho cả Tom và Wynter. May mắn thay có một khu mua sắm dành cho cư dân Úc tên là Sunshine Plaza. Khi lần đầu tiên nhìn vào, nó là một trung tâm mua sắm bình thường với tất cả các cửa hàng của người Muggle, nhưng ở một con đường nào đó, chỉ được biết đến với các loại phù thủy, là một khu mua sắm thứ hai với đầy các cửa hàng phù thủy và đồ lặt vặt. Harry đã rất vui mừng khi biết được điều đó. Cậu nghĩ rằng cậu sẽ phải đến Hẻm Xéo với Wynter trong khi cô ấy đang ngủ vì chênh lệch múi giờ rất lớn. Cậu không mong đợi sẽ bồng bé đi vì bé đang nặng dần. Chưa kể, ở Sunshine Plaza không ai biết cậu là ai nên cậu cứ thoải mái lướt qua mà không bị gián đoạn. Vấn đề duy nhất là Wynter đang ở với cậu và cậu khó có thể che giấu những gì anh ta muốn mua cho cô, đặc biệt là dưới đôi mắt đầy giám sát của cô bé

Đó là lý do tại sao Harry quyết định để Wynter ở nhà với Tom, nhưng cậu không thể tự mình ra đi. Tom hiện đang đánh lạc hướng cô ấy bằng cách đẩy cô ấy vào xích đu và cô ấy đang rất vui. Tất cả những gì Harry phải làm là đến cửa hàng và quay lại ngay … nhưng điều đó thật khó.

“Anh có chắc là anh sẽ ổn không?” Harry hỏi lần thứ ba.

“Vâng. Chúng ta sẽ ổn thôi,” Tom nói một lần nữa khi hắn đẩy Wynter vào chiếc xích đu của cô ở sân sau.

“Anh có chắc không?”

“Có mà, Harry. Bây giờ hãy đi trước khi nó quá bận rộn.”

“Được rồi,” Harry lo lắng nói. “Được rồi. Liên lạc với em nếu có chuyện gì xảy ra. Hedwig sẽ tìm em.”

“Sẽ làm vậy. Nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi. Anh hiểu rồi,” Tom nói chắc nịch.

“Được rồi. Tạm biệt con yêu!” Harry nói và bắt đầu đi lùi về phía cửa, nhìn vào khuôn mặt tươi cười của con gái mình.

“Ai, Mama!” Wynter nói vẫy ngón tay về phía cậu.

“Em sẽ về sau vài tiếng thôi,” cậu nói với Tom.

“Từ từ thôi.”

Harry nở một nụ cười khó chịu rồi vào trong và rời khỏi nhà. Để Wynter cho Tom chăm sóc.

“Được rồi, công chúa. Chỉ con và ta.” Tom nói với Wynter cười khúc khích khi hắn đẩy cô lần nữa. “Việc này không quá khó.”

***

– Làm cho cô ấy dừng lại đi-

-Ta không thể- Tom rít với tiếng kêu quen thuộc. Wynter hiện đang ngồi trên sàn trong phòng khách, nhận ra Harry đã biến mất, cô bé ôm đầu khóc. Và trời ơi, con bé có cái bộ phổi lớn.

“Má!” Wynter than thở. Cô dừng lại một giây, sụt sịt và hít thở sâu và tiếp tục than vãn.

Cô ấy đã ổn trong một thời gian. Tom đẩy cô ấy trên xích đu của mình thêm một lúc nữa, sau đó đưa cô ấy vào đường trượt của mình. Cô ấy đã đi xuống nó một vài lần với Tom, sau đó chơi trong bãi ct của mình. Cho đến khi cô ấy muốn mẹ của cô ấy.

Tom đã nói với cô rằng cậu không có nhà, nhưng cô nhất quyết vào trong tìm cậu. Vì vậy, họ vào trong và Wynter bò xung quanh để gọi Harry. Khi không tìm thấy cậu, cô ấy bắt đầu lo lắng, vì vậy Tom đã nói dối và nói rằng cậu đang ngủ trưa trên lầu để cô ấy không hoảng sợ như vậy. Vì vậy, Wynter đi đến chân cầu thang và gọi cậu. Tuy nhiên, Tom đã phải ngăn cô leo lên chúng. Cô tiếp tục phát ra những tiếng thút thít khi tiếp tục tìm kiếm Harry và gọi cậu cho đến khi cuối cùng cô nhận ra mẹ của mình không có ở đó. Khi cô ấy đi đến kết luận đó, cô ấy ngồi xuống và bắt đầu hét lên và giữ nguyên như vậy trong 10 phút qua.

“Thôi nào, Wynter. Thôi ngay đi,” Tom lý luận. “Không có lý do gì để khóc. Con không muốn bố à?”

“Không! Mẹ!” Wynter hét lên.

Nó hơi nhói một chút, nhưng Tom không để câu này tổn thương hắn. “Xin đừng khóc nữa,” hắn van nài. Hắn không biết phải làm gì, Harry đã luôn làm việc dỗ bé dễ dàng hơn.

-Đau tai quá- Nagini rít lên, chui đầu vào cuộn dây để cố tìm chút yên tĩnh.

-Vậy thì ngươi thử-

-Ta đã làm. Cô ấy không muốn chơi với ta-

-Vậy thì ta phải làm gì? – Tom rít lên với vẻ quen thuộc của mình. Hắn chẳng thể nghĩ nổi. Thực sự nó là vô lý. Hắn cố gắng lật đổ chính quyền và giờ đây lại bị lật đổ bởi một em bé.

– Ta nghĩ cô ấy càng hét to hơn. Ngươi không thể đặt một câu thần chú vào cô ấy để khiến cô ấy im lặng sao? – Nagini hỏi.

-Ta sẽ làm nếu con bé là con của người khác, nhưng con bé là của ta. Điều đó sẽ thật tàn nhẫn-

-Bế bé lên- Nagini rít lên với hắn.

-Cô ấy không muốn ta-

-Làm thử đi. Chỉ cần khiến cô ấy dừng khóc-

Tom do dự, sau đó đến chỗ cô ấy và đón cô ấy lên. Wynter đẩy hắn  ra, vẫn khóc, nhưng hắn đã giữ chặt và ôm cô vào ngực và bắt đầu đánh cô như hắn đã thấy Harry làm. “Suỵt. Không sao đâu, con yêu. Không sao đâu. Mẹ sẽ quay lại ngay.”

“Mẹ ơi,” Wynter khóc khi vùi khuôn mặt nóng bỏng vào vai hắn.

“Cha biết con muốn Mama. Nhưng con chỉ cần kiên nhẫn. Mama vừa đi đến cửa hàng.”

“Hoặc?”

“Vâng, cửa hàng. Mama sắp trở lại.”

“Ai o?”

“Không, con không được đi. Chúng ta phải đợi mẹ ở đây. Con có thể đợi với cha. Được không?”

Wynter sụt sịt, nhưng cô ấy đã ngừng gào thét, vì vậy đó là một khởi đầu. “Ye.”

“Được rồi. Được rồi,” Tom nói tiếp tục tâng cô. Hắn nhìn quanh phòng để cố tìm thứ gì đó để chiếm lấy cô. “Muốn xem TV với Daddy trong khi chúng ta chờ đợi không?”

“Mama ak?”

“Vâng, mama sẽ quay lại trước khi con biết điều đó.”

“Oke,” Wynter đồng ý.

Tom thở phào nhẹ nhõm và bật TV xem một số phim hoạt hình và ngồi xuống ghế dài với Wynter trong lòng.

Harry về nhà sớm đi em.

***

“Ba đã trở lại!” Vài giờ sau, Harry gọi qua cánh cửa đầy quà.

“Ôi, cảm ơn chúa,” Tom lẩm bẩm khi hắn tiếp tục xoa lưng Wynter khi cô thút thít. Cô ấy đã ổn trong một thời gian xem TV nhưng sau đó cô ấy lại bắt đầu khóc. Nhưng bây giờ khi Harry bước qua cửa, cô ấy chồm lên.

“Má!” cô ấy gọi, chìa tay ra với cậu.

“Chào, thạch đậu!” Harry thủ thỉ khi đặt đồ đạc xuống và đưa cô ấy khỏi tay Tom, ôm chặt lấy cô ấy. “Ôi, ba nhớ con! Đó là 3 giờ dài nhất trong cuộc đời ba.”

“Chỉ có vậy thôi sao?” Tom hỏi, “Lâu lắm đó em.”

“Thật không? Con thế nào?”

“Được … một chút, sau đó con bắt đầu khóc.”

“Aw. Con có nhớ mẹ không, Wynter?”

“Mama ơi,” Wynter thì thầm vào vai cậu, cô bám chặt lấy cậu.

“Em đã nghe nói về sự lo lắng khi chia ly và con thường ổn. Em nghĩ con sẽ ổn khi ở bên anh,” Harry nói và lắc cô trong vòng tay cậu.

“Rõ ràng là không phải. Sau đó, một lần nữa, hai người luôn ở bên nhau. Luôn luôn như vậy.”

“Đó là sự thật. Chúng ta đã không xa nhau kể từ ngày con được sinh ra, phải không, hạt đậu,” Harry nói với Wynter và vuốt ve mái tóc mềm của cô ấy và cô ấy thủ thỉ trở lại.

“Chà, có vẻ như em đã có mọi thứ mình cần”, Tom nhận xét khi nhìn vào các túi quà.

“Không phải tất cả.  Em sẽ phải đi một nơi khác để tìm quà cho một vài người nữa. Nhưng em nghĩ em đã đi quá đà một chút với những món quà cho anh biết mà.”

“Ta à?” Tom hỏi với một nụ cười vui vẻ.

“Haha,” Harry cười chế nhạo với Tom, “Em có thể có một cái gì đó trong đó cho anh, nhưng anh sẽ phải đợi để có được nó.”

“Nhưng em mua cho ta cái gì à?”

“Tất nhiên là có,” Harry nói và dọn đi để cất đồ đạc. Vì vậy, cậu không bắt được nụ cười phấn khích trên khuôn mặt Tom. Đó là lần đầu tiên Tom rất hào hứng với lễ Giáng sinh sau một thời gian dài.

***

Harry vào thị trấn thêm hai lần nữa trước khi mua sắm xong vào dịp lễ Giáng sinh. Wynter lần nào cũng phàn nàn và bắt đầu khóc, nhưng dường như đã quen với điều đó sau lần thứ 3 khi cô nhận ra mẹ mình sẽ trở lại. Chưa kể, Tom khá giỏi trong việc xoa dịu cô ấy và khiến cô ấy bận rộn.

Nhưng trước khi họ biết điều đó, đó là ngày 13. Sinh nhật 1 tuổi của Wynter.

Harry dành cả buổi sáng để tắm cho Wynter bằng những nụ hôn và làm cho cô ấy một chiếc bánh nhỏ để cô ấy đắp mặt sau đó. Ron và Hermione cũng sẽ đến sau đó để ở đó cho con gái đỡ đầu của họ, vì vậy cậu đã làm một chiếc bánh riêng cho người lớn.

Wynter đang mải mê bò lổm ngổm với nụ cười thật tươi trên môi. Cô ấy không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra nhưng cô ấy biết rằng một điều gì đó đặc biệt đang xảy ra liên quan đến cô ấy. Cô cũng biết rằng cô không thể chạm vào những món quà dưới gốc cây, không phải nó ngăn cản cô cố gắng.

“Ah ah!” Harry gọi Wynter khi cô bắt lấy dải ruy băng của một chiếc hộp lớn dưới gốc cây. “Đừng chạm vào đó!” Wynter nhìn mẹ mình rồi quay lại dải ruy băng xoăn sáng và với lấy nó một lần nữa. “Wynter! Không! Tom tóm lấy cô ấy.”

Wynter hét lên và cố gắng bò đi, nhưng Tom đã bắt được cô. “Con đang làm gì vậy, công chúa? Con biết là mình chưa thể mở mà.” Cô ấy chỉ vào món quà cho biết cô ấy muốn mở nó ra. “Con không thể mở những cái đó cho đến Giáng sinh, nhưng có một số để con mở sau đó, được không?”

“Oke!” cô ấy nói rằng tìm thấy sự thích thú với những chiếc cúc áo sơ mi của hắn.

“Em biết chúng ta có thể làm gì,” Harry nói khi hoàn thiện chiếc bánh. “Chúng ta có thể đo con.”

Tom và Harry đã nói chuyện về việc theo dõi cô ấy lớn như thế nào trong những năm qua. Gia đình Dursley đã làm điều đó cho Dudley khi nó lớn lên, mặc dù cậu chưa bao giờ tham gia và Harry cũng muốn làm như vậy.

“Hãy đi xem con đã lớn như thế nào,” Tom nói, đặt cô ấy đứng lên và nắm tay cô ấy để bắt cô ấy đi vào phòng giặt.

“Con có thể chịu được không thạch đậu?” Harry yêu cầu đưa Wynter và đặt cô ấy dựa vào ngưỡng cửa, cậu thả cô ấy ra để xem liệu cô ấy có ở lại hay không, nhưng cô ấy bắt đầu lao về phía trước. “Ầm!” Harry kêu lên khi bắt được cô ấy, “Không sao đâu, mẹ đã bắt được con rồi.”

“Mama!” cô ấy nói một cách hào hứng và nhìn lên Tom để xem hắn đang làm gì.

“Cúi đầu xuống đi cưng,” Tom nói khi cúi xuống đo cô.

Phải mất một vài thao tác vì cô ấy không chịu đứng yên, nhưng Harry vẫn có thể giữ cô ấy đủ lâu để Tom đánh dấu ngưỡng cửa với chiều cao hiện tại của cô ấy.

“Nhìn này,” Harry nói quay người cô lại để cô xem Tom đã xếp hàng ở đâu với Wynter- Tuổi: 1 ngay phía trên nó. “Con cao như vậy.”

Wynter chỉ vào nó và nhìn Harry.

“Vâng, đó là con,” cậu trả lời và cô vỗ tay. “Yay!” cậu nói vỗ tay với cô và ôm cô từ phía sau. “Con đã trở nên rất lớn!”

“Ig!” Wynter thốt lên.

“Phán quyết là gì?” Cậu hỏi Tom ai đang đo chiều cao.

“2 feet 3 inch,” Tom xác định khi hắn đặt thước dây của mình ra xa.

“2 feet? Thật không?” Harry ngạc nhiên hỏi. “Wow. Con thực sự đã phát triển rất nhiều.Con đã cao 18 inch khi được sinh ra.”

“Vậy à?” Tom hỏi.

“Đúng. 7 pound, 10 ounce, cao 18 inch,” Harry trả lời và hôn lên đôi má phúng phính của Wynter nhiều hơn.

Wynter hôn vài cái rồi đẩy mặt cậu ra, “Không.”

“Không? Không còn nữa?”

“Không,” cô ấy nói một lần nữa và cố gắng đi xuống, điều mà Harry đã làm, và cậu đi thẳng đến cái cây.

“Và con lại đi tới cái cây.”

“Ta đã bắt được con,” Tom nói khi đuổi theo cô ấy, “Wynter đừng đụng vào.”

Một giờ sau và lò sưởi sáng lên cho thấy có người muốn đi qua. Tom đã thiết lập hệ thống floo của họ để Ron và Hermione có thể đến, nhưng nó bị hạn chế chỉ dành cho họ và Tom hoặc Harry phải cho họ vào. Tốt hơn là Harry phải đi đưa họ bất cứ lúc nào họ muốn đến, và Tom đã sửa vòng cổ của Harry để việc ai đó bám theo không được nữa.

Vì vậy, Harry đi tới lò sưởi và nhấn một công tắc trên lớp phủ để mở lò sưởi và Ron và Hermione đi qua.

“Chào buổi sáng!” Ron thông báo, “Chết tiệt, đó là một cái cây lớn.”

“Buổi sáng? Bây giờ là 5:30,” Harry nói và ôm Ron, “Và vâng, nó là một cái cây lớn. Không có gì nhưng là tốt nhất. Đúng không, Marque?”

“Tất nhiên,” Tom nói bằng giọng Pháp hoàn mỹ.

“Chà, có thể là muộn đối với bồ, nhưng chúng mình vừa mới thức dậy. Vẫn là sáng ngày 13 đối với chúng mình,” Hermione nói khi bước ra sau Ron.

Harry thở hổn hển, “Bồ đang ở tương lai đó!”

“Ồ, dừng lại đi,” Hermione nói và ôm cậu. “Mình e rằng chúng mình không thể ở lại lâu. Sau đó chúng mình phải đi làm.”

“Được rồi, mình rất vui vì các bồ đã tới.”

“Dành cho Wynter. Luôn luôn mà.”

“Cô gái sinh nhật đâu?” Ron gọi.

Wynter đến quanh chiếc ghế dài khi cô nghe thấy họ đến và đang tìm đường đến chỗ họ, “Uca!”

“Cô ấy đây rồi!” Ron nói, hất cô lên và ôm cô thật chặt, “Chúc mừng sinh nhật.”

“Ồ, cô ấy đã lớn quá rồi,” Hermione hôn cô bé, “Chúc mừng sinh nhật con yêu.”

“Thạch đậu con nói cái gì?” Harry hỏi và Wynter lảm nhảm điều gì đó với họ.

“Không có gì đâu,” Ron và Hermione đều nói.

“Chào Marque,” ​​Hermione nói cuối cùng cũng chuyển sự chú ý sang Tom.

“Xin chào một lần nữa, cô Granger.”

“Ồ, làm ơn. Đó là Hermione. Tôi đã mang cuốn sách của anh về,” cô nói với hắn.

“Và?” Tom hỏi, nhận lấy.

“Thật là hấp dẫn. Tôi không biết có nhiều bùa bảo vệ đến vậy. Dù tôi không biết liệu mình có sử dụng hết chúng hay không.”

“Vâng, một số người trong số họ yêu cầu một số … hy sinh. Nhưng em làm những gì em phải làm để bảo vệ những người em quan tâm.”

“Tôi cho là vậy,” Hermione ngập ngừng đồng ý.

“Dù sao đi nữa,” Harry nói, “Các bồ đã sẵn sàng dự tiệc chưa?”

“Ồ đúng rồi,” Ron nói, “Chúng mình đến mang theo những món quà.”

“Đúng vậy,” Hermione nói và thay đổi kích thước của một đống quà trên bàn ăn trong túi của cô.

“Ái chà!” Harry thốt lên, “Đó là cách nhiều hơn một vài món quà sinh nhật từ các bạn.”

Hermione giải thích: “Đó là sự kết hợp giữa những món quà Giáng sinh và sinh nhật từ chúng mình và những người khác.

“Khác?” Tom hỏi.

“Vâng. Cô chú Weasley, Remus, Fred và George …”

“A …” Harry nói với vẻ sợ hãi khi anh nhìn chằm chằm vào tất cả họ.

Ron nói: “Khi chúng mình nói với họ là sinh nhật của Wynter hôm nay, chúng mình đột nhiên nhận rất nhiều quà tặng.”

Hermione giải thích: “Giấy lễ hội rõ ràng là của bồ, Wynter, và Marque cho Giáng sinh. Và những tờ giấy mừng lễ khác là quà tặng sinh nhật cho Wynter,” Hermione giải thích.

Wynter chỉ vào tờ giấy sáng bóng và nhìn Ron.

“Đúng vậy, một số trong số đó là dành cho con,” anh nói với cô và cô vỗ tay thích thú.

“Được rồi,” Harry nói khi nhìn xung quanh, “Quà Giáng sinh dưới gốc cây và quà sinh nhật trên bàn cà phê.”

“Trên đó,” Ron nói và chuyển Wynter cho Hermione và bắt đầu phân loại quà.

“Cô bé đứng được chưa?” Hermione yêu cầu nâng Wynter lên không trung và khiến cô ấy cười khúc khích, sau đó đặt cô ấy ngồi xuống đùi mình khi cô ấy tạo cảm giác thoải mái trên chiếc ghế dài.

“Không hoàn toàn,” Harry nói, “Con có thể tự đứng dậy và cố gắng với tới một thứ gì đó, nhưng vẫn chưa thể đè được trọng lượng của con. Mình có cảm giác nó sẽ sớm thôi.”

“Mình không thể đợi, bởi vì sau đó…”

“Ugh. Mình không muốn nghĩ về nó.”

Hermione cười và chuyển sự chú ý sang Wynter. “Con đang nhai ngón tay của con đó Wynter?” cô ấy hỏi.

“Không!” Wynter nói một cách cương quyết và quay lại thọc ngón tay vào miệng.

Hermione ngạc nhiên nhìn Harry, rồi quay lại nhìn cô, “Đó là một câu nói không quá mạnh mẽ.”

“Không,” Wynter nói lại một cách nhẹ nhàng quanh các ngón tay.

“Cô bé rất dữ dội,” Harry nói một cách tự hào.

“Giống như mẹ của cô ấy,” Tom nói thêm.

“Này! Điều đó không đúng. Đừng đồng ý với ảnh,” cậu mắng Ron và Hermione khi họ gật đầu.

“Em chỉ đang chứng minh quan điểm của ta,” Tom nói.

“Im đi,” Harry càu nhàu.

“Đây,” Hermione nói khi đưa cho Wynter một món đồ chơi nhai được để trên bàn, “Dùng cái này đi. Những ngón tay tội nghiệp của con.” Wynter chỉ lấy đồ chơi và cho vào miệng. “Cô ấy làm vậy có nhiều không?”

“Lúc nào cũng vậy,” Tom trả lời, “Với hàm răng đang mọc, cô ấy sử dụng bất cứ thứ gì có thể có được trên tay. Chủ yếu là ngón tay của cô ấy.”

“Thật tội nghiệp,” Hermione nói khi vuốt tóc Wynter xuống.

“Em sẽ đi kiểm tra bữa tối,” Harry nói khi đứng dậy để kiểm tra lò nướng. “Ồ! Mình có nên làm cho các bồ một cái gì đó khác nhau không? Mình biết rằng đây là bữa sáng của các bồ.”

“Ồ không, bồ không cần phải làm thế,” Hermione phản đối.

“Mình sẽ chỉ ăn sáng cho bữa tối,” Ron nói với một nụ cười.

“Anh ấy muốn vậy đó,” Hermione nói một cách trìu mến.

“Ồ, mình biết là sẽ vậy mà,” Harry cười. “Coi như xong việc này. Tắm rửa sạch sẽ đi các bồ. Wynter đến giờ rửa tay rồi!”

“An!” Wynter thốt lên.

“Có dì giúp con rửa tay.”

“Aie. Ân!” Wynter nói cho Hermione xem đôi tay của mình.

“Được rồi, chúng ta đi rửa tay,” cô nói và đứng dậy đi vào bồn rửa mặt trong bếp.

Tom đi vào phòng vệ sinh để rửa tay và đi ra thì thấy Hermione đang đặt Wynter vào chiếc ghế cao của cô ấy và Ron và Harry đang ngồi tựa lưng vào đảo bếp để trò chuyện im lặng trông có vẻ kỳ lạ mà không có ai trong số họ nói chuyện.

Harry huých Ron và nhìn Hermione một cách sắc bén rồi quay lại anh. Ron lắc đầu. Harry thở dài thườn thượt và đảo mắt nhìn anh. Ron bẽn lẽn nhún vai. Harry nhìn chằm chằm vào cây thông Noel đang thu hút sự chú ý của Ron. Ron cười nhẹ và gật đầu. Harry cười toe toét và thúc mạnh vào vai Ron để khiến anh hơi mất thăng bằng.

“Bồ làm đi,” Harry cuối cùng nói.

“Các bồ xong chưa ?” Hermione hỏi khi cuối cùng Wynter đã ổn định.

“Sắp xong rồi,” Harry nói, lấy găng tay lò so với nồi.

“Dadee, ssh an,” Wynter nói, đưa cho Tom xem đôi bàn tay sạch sẽ của cô.

“Tay của con có sạch không, công chúa?” Tom hỏi và Wynter nhìn hắn một cách kỳ lạ như cô ấy đã làm khi nghe giọng Pháp của hắn.

“Ai đang đói nè?” Harry thông báo khi mang phần thức ăn còn lại lên bàn.

Sau đó, tất cả đều ổn định và ăn thức ăn mà Harry đã chuẩn bị và nói về những sự kiện bình thường như công việc và những gì họ đang làm trong kỳ nghỉ. Khi họ làm xong, Hermione giúp Harry rửa bát trong khi Tom và Ron giải trí với Wynter trước TV. Nhưng họ đã gặp khó khăn trong việc giữ cô ấy tránh xa những món quà đặt trên bàn.

“Mình nghĩ chúng ta sẽ phải sớm mở những cái này,” Ron nói khi anh ôm chặt Wynter khi cô cố gắng với lấy quà của mình.

“Được rồi, được rồi,” Harry nói khi cậu đến và đưa Wynter khỏi Ron và ngồi cạnh Tom trong khi Hermione thế chỗ cô bên cạnh Ron. “Sẵn sàng để mở quà tặng của con chưa?”

“Ye!” Wynter thốt lên.

“Được rồi,” Harry nói với tay lấy một trong những món quà, “Cái này là của … cậu Fred và George. Mở nó ra.” Wynter nắm lấy tờ giấy và cào vào nó, nhưng không thể mở nó ra. Vì vậy, Harry mở một mép của tờ giấy và chỉ cho cô ấy nơi để lấy nó. “Kéo, kéo!” Harry nói với cô ấy và cô ấy kéo nó, tờ giấy xé toạc ra khi cô ấy làm như vậy. Wynter ngạc nhiên nhìn lên Harry rồi xé nó ra. Ngay sau đó họ bị bao quanh bởi giấy xé và quà tặng từ nhiều người.

“Thật là tuyệt vời, các bồ. Cảm ơn”, Harry nói khi cầm một chiếc hộp với một người huấn luyện ngồi bô.

Hermione nói: “Không có gì đâu. Mình nghĩ sẽ có ích khi bạn bắt đầu huấn luyện con ngồi bô”.

“Ừ. Chúng ta sẽ bắt đầu ngay khi cô ấy bắt đầu đi bộ.”

Harry thở dài và nhìn tất cả những món quà xung quanh chúng; từ đồ chơi đến quần áo mới. “Cô bé có quá nhiều thứ. Mình sẽ làm gì với tất cả chúng đây?”

“Con vẫn còn đồ dưới gốc cây,” Tom nhận xét.

“Ôi Chúa ơi.”

Hermione nói: “Chắc chắn là Wynter muốn tất cả mọi thứ.”

“Nhưng mình không nghĩ cô ấy cần tất cả những món đồ chơi sang trọng để giữ cho cô ấy hạnh phúc. Cô bé đang rất vui với tờ giấy đó”, Ron nhận xét khi nhìn Wynter xé một mảnh giấy gói và bật cười.

“Mình biết,” Harry nói khi nhìn xuống cô ấy, “Cô ấy đang làm một mớ hỗn độn!”

“Thật tốt, chúng ta có phép thuật để làm sạch nó.”

“Đúng vậy,” Harry đồng ý, “Chúng ta sẽ tìm kiếm các mảnh trong nhiều tuần.” Harry lắc đầu và hôn lên đỉnh đầu Wynter. “Ai muốn bánh nè?”

“Ôi! Mình nè!” Ron hào hứng nói.

“Muốn ăn bánh không, Wynter?”

“Ak?”

“Vâng. Một số bánh ngon,” Harry nói và đón cô.

Tất cả họ tiến đến bàn ăn, nơi Wynter được đặt trở lại chiếc ghế cao với chiếc yếm của cô ấy. Harry đặt chiếc bánh nhỏ từ trong người cô ấy với một cây nến “1” lớn ở chính giữa. Khi nó được thắp sáng, tất cả đều hát “Chúc mừng sinh nhật” của cô ấy. Wynter không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cô ấy nhảy theo bài hát với một nụ cười và cố gắng nắm lấy ngọn nến nóng, nhưng Harry đã ngăn tay cô ấy lại. Ngay cả Tom cũng hát theo khi quay sự kiện đặc biệt bằng máy quay.

“Yay!” Họ vỗ tay khi bài hát kết thúc và Wynter cũng vỗ tay theo.

“Con có thể thổi tắt ngọn nến của con không?” Harry hỏi.

Wynter vừa với lấy chiếc bánh và bị dính một ít bọt trên tay. Cô ấy đưa các chữ số vào miệng và ngay lập tức quay lại tìm thêm.

“Ồ, mình nghĩ bé thích nó,” Ron nói.

“Có vẻ như vậy,” Harry nói và thổi và lấy cây nến ra cho cô ấy và để cô ấy cầm vào. “Cắm vào đi Wynter.” Và cô ấy đã làm điều đó. Đưa hai tay vào lấy một nắm bánh sô cô la to và nhét vào miệng cô ấy. “Ngon chứ con?”

“Mmmm,” Wynter chỉ ậm ừ.

“Có vẻ bé thích đó,” Harry nói với một tiếng cười. “Anh xong chưa?” Cậu hỏi Tom.

“Mỗi giây đều chụp”, Tom trả lời khi ghi lại cảnh con gái mình vui vẻ ăn bánh sinh nhật.

“Mình có một cái bánh khác cho chúng ta,” Harry nói khi đi vào bếp.

“Ồ tốt. Mình không nghĩ cô bé sẽ để lại bất cứ thứ gì cho chúng ta,” Ron nói.

Harry phục vụ chiếc bánh và họ ngồi nhìn Wynter ngấu nghiến chiếc bánh nhỏ, à … cô ấy ngấu nghiến gần hết, phần còn lại dính khắp mặt và trên tóc.

“Trời ơi, con làm loạn thế này!” Harry rên rỉ.

“Ồ, bỏ qua đi. Đó là sinh nhật của cô bé,” Ron nói.

“Bồ không phải là người phải tắm cho cô bé.”

“Không!” Wynter vừa nói vừa bóp chặt chiếc bánh giữa các ngón tay, giờ đang chơi với nó.

“Ugh,” Harry lại rên rỉ khi cô bôi nó lên mặt. Cậu nhìn Tom, “Anh muốn làm không?”

“Không,” Tom nói ngay lập tức, nhìn cô.

“Mình không ghen tị với bồ,” Hermione nói. “Không, đó là của con,” cô ấy nói với Wynter khi cô bé chìa hai bàn tay phủ sô cô la ra cho cô.

“Chờ đến khi bồ có con của riêng mình, bồ sẽ biết nỗi đau của mình.”

Hermione cười “Chà, mình rất lấy làm tiếc vì chúng mình ăn rồi đi liền, nhưng chúng mình phải đi thôi,” cô nói, nhặt chiếc đĩa trống của mình để vào bồn rửa.

“Vậy à?” Harry hỏi khi lau khuôn mặt đang lo lắng của Wynter.

“Đúng,” Ron nói, “Đi làm.”

“Được rồi,” Harry nói, “Tạm biệt dì Hermione và cậu Ron. Họ phải đi,” cậu nói với Wynter.

Wynter với lấy Hermione và cô cẩn thận tránh những phần sô cô la khi hôn cô ấy lên những chỗ sạch sẽ, “Ôi, tạm biệt con yêu. Chúc mừng sinh nhật! Mmm, con thơm quá.”

“Ừ, cô ấy sẽ đi tắm sau đó,” Harry nhận xét.

“Không,” Wynter nói.

“Có. Không có tranh luận. Con có bánh trên tóc của con.”

“Uca!” Wynter nói khi Ron đến chào tạm biệt, “Tạm biệt Wynter. Ngoan nha con?”

“Oke.”

Hermione quay sang Harry, “Cứ nói với anh ấy,” Cô thì thầm với cậu.

“Hermione,” Harry mệt mỏi thở dài.

“Nói cho ta biết cái gì?” Tom hỏi ngay sau lưng cậu, sau khi nghe thấy họ thì thầm.

“Không có gì,” Harry nhanh chóng nói, “Hermione chỉ là làm rối.”

“Mình chỉ đang cố gắng làm đúng cho bồ.”

“Chà, không phải thế này,” cậu nói dứt khoát và Hermione nhún vai, bỏ cuộc.

Ron và Hermione nói những lời tạm biệt còn lại của họ và ngay sau đó ngôi nhà trở nên trống rỗng và im lặng, chỉ có tiếng ồn ào của Wynter được nghe thấy. Trong khi Tom dọn dẹp đống lộn xộn trong bếp, Harry lên lầu để tắm cho Wynter.

“Chúng ta đi thôi. Tất cả đều sạch sẽ,” Harry nói khi cài xong bộ đồ ngủ của cô.

“Een,” Wynter lặp lại.

Harry cười, “Vâng, sạch sẽ.” Cậu thở dài khi ngồi xuống chiếc ghế bập bênh cạnh cửa sổ và giữ Wynter dựa vào cậu. “Con có một ngày tốt lành hôm nay? Yeah?” Cậu hỏi khi cô gật đầu. “Ba không thể tin rằng hôm nay con tròn một tuổi. Có vẻ như mới hôm qua con được sinh ra”, cậu thì thầm với cô. “Thật nhỏ mềm mại. Hừ, con vẫn là nhỏ mềm mại, chỉ là lớn hơn một chút.” Cậu cười khúc khích và chơi đùa với đôi tay của cô khi cô nắm lấy những ngón tay của cậu. “Có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong năm nay, phải không. Ba phát hiện ra mình có thai, ở ẩn và sau đó có con. Sau đó, cha của con tìm thấy chúng ta và mọi thứ đã thay đổi, phải không. Anh ấy trở thành cha của con, chúng ta chuyển đến đây, con bắt đầu bò và nói, và chẳng bao lâu nữa con sẽ biết đi. Ugh, con đang trở nên quá lớn. “

“Ig,” Wynter buồn ngủ đáp.

“Phải, bây giờ con đã là một cô gái lớn. Nhưng con sẽ mãi là hạt đậu nhỏ của ba. Ba yêu con rất rất nhiều, con biết điều đó không? Đúng, ba yêu con. Ba sẽ luôn như vậy. Con đừng quên điều đó,” Harry nói và hôn lên trán cô. Nhìn xuống cô, cậu nhận ra cô đã ngủ. Harry mỉm cười và hôn cô một lần nữa trước khi đứng dậy và đặt cô vào cũi, kéo chăn lên để giữ ấm cho cô. Quay lại, cậu bắt đầu khi thấy Tom đang đứng ở ngưỡng cửa. “Anh đã ở đó được bao lâu?”

“Không lâu đâu,” Tom nói khi bước vào và nhìn xuống bộ dạng đang say ngủ của Wynter.

Harry ngượng ngùng cười, “Em vừa nói chuyện với cô bé và con đã ngủ quên mất.”

“Con đã có một ngày dài.”

“Ừ,” Harry thở dài và tựa đầu vào vai Tom. “Em ước gì con có thể nhỏ lại một ngày. Con thật dễ thương và nhỏ bé.”

“Chà, chúng ta không thể quay ngược thời gian …” Harry mở to mắt nhìn, cậu nói. “Không, chúng ta không thể quay ngược thời gian.”

“Em biết, chúng ta chỉ có thể tiến lên từ đây. Con sẽ lớn như vậy và sẽ đi học … con sẽ không còn là bé gái của em nữa.”

“Được rồi, hãy đưa em ra khỏi đây trước khi em bắt đầu khóc với ta.”

“Em không khóc,” Harry nói và lau mắt và để Tom dẫn cậu ra khỏi phòng.

“Hy vọng là không, ta không giỏi với loại chuyện đó.”

“Ừm.”

“Bây giờ. Có điều gì muốn nói với ta không?”

“Không, tại sao?”

“Hermione dường như nghĩ rằng em có điều gì đó muốn nói với ta.”

Harry trợn tròn mắt, “Không có chuyện gì muốn nói với anh.”

“Em chắc không?”

“Vâng. Em chắc chắn. Hermione chỉ đang cố gắng can thiệp.”

“Được rồi,” Tom nói theo sau cậu đến cầu thang. “… Em không có thai phải không?”

Harry dừng lại ở đầu cầu thang và quay sang hắn ngạc nhiên, “Cái gì? Không! Không, emkhông mang thai.”

“Được rồi. Chỉ cần đảm bảo thôi.”

“Điều gì khiến anh nghĩ rằng em đã mang thai?” Cậu hỏi đi xuống cầu thang.

“Đó chỉ là điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí.”

Harry chỉ cười, “Tin em đi, nếu là em, em sẽ nói cho anh biết.”

“Lần trước thì không,” Tom nhận xét.

“Chà, mọi thứ đã khác lần trước. Lúc đó anh đang cố giết em nhớ không?”

“Ta nhớ mà.”

“Hơn nữa, sẽ rất khó để che giấu,” Harry nói với bụng mình. Tom chỉ ậm ừ đồng tình “Có phải do em không hay anh có vẻ thất vọng”.

“Với cái gì?”

“Với việc em không có thai,” Harry nói khi ngồi cạnh Tom trên chiếc ghế dài.

Tom im lặng một lúc. “Ta sẽ không phản đối nếu em mang thai.”

“Em không nghĩ rằng mình có thể xử lý được. Wynter hơi bị khó chiều… không phải là em sẽ … không muốn …”.

Cả hai đều không nói gì và ngồi im lặng đến khó chịu. Họ không chắc tại sao họ lại có cuộc thảo luận này ngay từ đầu. Nó không phải là thứ mà họ nghĩ đến, nhưng bây giờ nó đã ở đó, họ không biết phải làm gì với nó.

“Ý tôi là. Một đứa trẻ khác cần phải được lên kế hoạch, bạn biết đấy, được lên kế hoạch và cha mẹ phải được …” Harry nói theo khi cố gắng nắm bắt những từ ngữ. “Ý tôi là, Wynter là một tai nạn và cô ấy không … nó chỉ là, chỉ xảy ra,” anh nói cố gắng lấp đầy sự im lặng.

“Đúng,” Tom trả lời.

“B-Bên cạnh đó,” Harry nói một cách khó chịu, “Nếu Hội phát hiện ra em có thai một lần nữa. Và nó có cùng một người cha với Wynter. Đó sẽ là một vấn đề lớn.”

“Không cần điều đó xảy ra.”

“Ừm.” Harry đồng ý và lao vào sự im lặng khó chịu. “Coi phim nhé?” cậu đề nghị.

“Được đó,” Tom nhanh chóng đồng ý.

Harry đưa vào một đĩa DVD hài để cố gắng làm dịu không khí khi họ ngồi ở hai đầu đối diện của chiếc ghế dài, trầm ngâm suy nghĩ.

Nó chỉ là không thể. Thật không đúng khi mang một đứa trẻ khác đến với thế giới chỉ vì một lí do nào đó. Đối với Harry, phải có tình yêu thương giữa cả cha lẫn mẹ thì họ mới có thể mang một đứa trẻ đến với thế giới vì họ muốn điều đó. Điều đó không có nghĩa là họ không muốn Wynter, tất nhiên, họ có. Nhưng cô ấy là lý do khiến mọi thứ thay đổi; trước khi Tom và Harry có ý định giết nhau. Không có tình yêu. Chà … có phần của Harry, nhưng nó phải hoạt động theo cả hai cách và điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Đối với Tom … mọi thứ quá phức tạp. Đúng vậy, đã có một khoảnh khắc phấn khích ngắn ngủi khi hắn nghĩ rằng Harry đã mang thai. Hắn sẽ không nói dối. Nhưng nó không hợp lý. Họ không nên có một bé khác đơn giản vì họ có thể. Hắn thậm chí còn thực sự muốn có con thêm? Hắn đã gạt suy nghĩ về một gia đình sang một bên từ rất lâu trước đây. Và điều này với Harry là một điều may mắn, tốt, nhưng vẫn là một sự may mắn. Nhưng điều làm hắn đau đầu là Harry vẫn đang giấu hắn điều gì đó. Cậu có thể không mang thai, nhưng vẫn có một cái gì đó, một cái gì đó mà Hermione biết. Hắn không thích bí mật và hắn muốn biết nó là gì, nhưng hắn biết Harry sẽ không nói bất cứ điều gì nếu cậu không muốn trừ khi hắn ép buộc anh ấy, và điều đó sẽ không tốt cho một trong hai người. Nó có thể chỉ đưa họ trở lại nơi họ bắt đầu.

Cả hai cùng thở dài rồi nhìn nhau cười nhẹ. Sau đó tập trung vào bộ phim, quyết địnhrằng chẳng bận tâm nữa. Chỉ tập trung bây giờ.

***

Lời của tác giả: Và chúng ta tới đây rồi. Phần đầu tiên đang ở trên máy tính của tôi. Wynter bé nhỏ bây giờ đã được một tuổi! Cô ấy là rất dễ thương! (Nếu bản thân tôi không nói vậy) Và trước khi bất cứ ai hỏi, không, Harry không mang thai. Tôi đặt nó ở đó để đưa ra khả năng rằng họ đang cởi mở cho một bé tiếp, có thể, trong tương lai. Chương tiếp theo sẽ kết thúc cuối năm với Giáng sinh và Sinh nhật của Tom, sau đó mọi thứ sẽ bắt đầu xảy ra. Tôi biết tôi đã nói rằng chương tiếp theo mọi thứ sẽ đẩy nhanh hơn. Ổn cả thôi !


Bình luận về bài viết này